Vì sao nhiều cặp vợ chồng đã hết yêu nhưng lại không ly dị?

Vì sao nhiều cặp vợ chồng đã hết yêu nhưng lại không ly dị?

Có những cặp vợ chồng, họ yêu nhau rồi tổ chức đám cưới long trọng hẳn hoi. Lấy nhau về rồi, họ hồ hởi sống cùng nhau, chờ đợi đứa con đầu lòng. Nhưng vài năm trôi qua, mọi thứ hình như đã không còn mới, nguội dần đi, hạnh phúc dần cũ kỹ sau lớp rêu phong của thời gian.

Hóa ra đều là vì trong lòng đã nguội lạnh. Cảm xúc dành cho nhau, những rung động mới lạ, những thiết tha cần nhau đều không còn. Cả hai cũng không vì vậy mà đᴀᴜ ʙᴜᴏ̂̀ɴ, mà thất vọng, chỉ vì họ không còn yêu thương.

Tình yêu là thứ tình cảm chứa nhiều ɪ́ᴄʜ ᴋʏ̉ ᴠᴀ̀ ᴄʜɪᴇ̂́ᴍ ʜᴜ̛̃ᴜ nhất. Chỉ khi còn yêu nhau người ta mới cần và muốn giữ lấy nhau, muốn nửa kia chỉ là duy nhất của mình. Nhưng khi đã hết yêu, thì dù đối phương có ᴄᴀ̣̆ᴘ ᴋᴇ̀ với kẻ khác ngay trước mắt thì người ta cũng thấy chẳng sao. Rồi thì người còn lại cũng có thể có một người ᴛɪ̀ɴʜ, hoặc chỉ biết làm việc, sống vì con cái, tìm vui vẻ bên bạn bè, xã hội. Cứ vậy mà họ chọn cuộc sống hôn nhân ngoài con cái và một danh nghĩa vợ chồng giấy tờ, chẳng còn bất kì điểm chung. Rời tạc, lõng lẽo và bất cần. Nhưng họ vẫn sống cùng một nhà, mỗi ngày vẫn thấy nhau, có khi còn ngủ cạnh nhau hằng đêm. Bởi họ chẳng ʜᴀ̣̂ɴ ɴʜᴀᴜ, chẳng ᴏᴀ́ɴ ᴛʀᴀ́ᴄʜ nhau điều gì, thật sự chỉ như hai kẻ dưng lạ sống bên nhau.


Nhiều người lại hỏi, sao không chia tay để giải thoát cho nhau? Nhưng cả hai chắc chắn đều lắc đầu, ai cũng đều đã sống nửa đời người, trên dưới 40. Sự nghiệp ổn định, cuộc sống chẳng cần thử thách, họ cũng ngại đổi thay. Mà thay đổi làm gì khi nền tảng gia đình với nhà cửa, vợ chồng, con cái là những gì cần thiết để cho họ một bề ngoài chính chắn, ổn định. Khi họ không còn cần tình yêu, cần một người bạn đời, họ chỉ cần chính mình với những gì bản thân cần để được nhìn nhận, cần những đứa trẻ để thấy hy vọng và tương lai. Họ chẳng muốn bỏ đi, rồi lại yêu đương, kết hôn, và bắt đầu lại tất cả. Mà liệu như thế cái kết có khác đi không?

Ở một độ tuổi nào đó, họ không còn khái niệm bắt đầu lại. Mà đúng hơn là không ai bắt họ phải lựa chọn.

Bởi thế mà vẫn vợ chồng, con cái, vẫn có bạn ᴛɪ̀ɴʜ ʜᴇ̣ɴ ʜᴏ̀ đi chơi khi cần. Để khi về nhà, họ vẫn là vợ đảm, chồng gương mẫu, vẫn cho con một mái nhà. Họ nghĩ, có gì khác đâu, có gì phải thay đổi?
Có những cặp vợ chồng như thế, mà đúng hơn là chính xã hội hôm nay, với cơm áo gạo tiền, với lạnh nhạt ʀᴇ̉ ʀᴜ́ɴɢ tạo nên họ. Họ không còn thời gian cho một khái niệm hôn nhân thiêng liêng đúng nghĩa. Một gia đình với vợ chồng ở lại bên nhau vì yêu thương nhau, cùng nhau sống hạnh phúc đều không có trong mong ước của họ. Họ chọn sống cho mình, làm điều họ thích bên cạnh một gia đình chỉ để đó, ngắm nhìn, gật gù vừa ý, vậy là đủ.

Thật ra cũng chẳng ai đoán được đâu là một gia đình như thế, đâu là những cặp vợ chồng chẳng còn yêu mà cũng không muốn ly dị. Không ai nhìn thấy hết, mà cũng có lẽ họ che đậy quá kỹ, quá chu toàn, một cách máy móc, một cách phô trương. Họ xem đó là cách giữ tự trọng của bản thân, cách cho con một niềm tự hào gia đình ᴍᴀ̃ɴʜ ʟɪᴇ̣̂ᴛ.

Vì họ từng nghĩ nếu hôn nhân có thể trọn vẹn theo một khuôn mẫu hạnh phúc nhất thì cũng thật tốt. Nhưng nếu đã chẳng may không thể như ý, họ vẫn không muốn thay đổi. Vì ít ra khi nhìn vào đó, họ vẫn thấy trọn vẹn, theo ý họ muốn…

More From Author

Đàn bà khi ngoại tình, mở miệng thường nói ‘những chuyện như vậy’

Vì lời cҺê bai của cҺồng, tôi quyết tҺay đổi bản tҺân

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *